Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2009

Lấp đầy khoảng trông trong tim


Nhà thơ Rupert Brooke đáp tàu du lịch từ Anh sang Mĩ. Tất cả mọi người trên tàu đều có người nhà ra tiễn chân - chỉ riêng mình ông là không. Nhà thơ cảm thấy rất trống vắng - nỗi cô đơn choáng ngợp trong lòng.

Ông bước đến gần một cậu bé có tên là William ở bên tàu và hỏi:"William này, cháu có muốn kiếm vài xu để tiêu vặt không?".

"Dạ, muốn chứ! Nhưng cháu sẽ phải làm gì?"

"Cháu chỉ cần đứng đó vẫy tay chaò chú khi tàu rời bến thôi", nhà thơ cô đơn trả lời.

Người ta nói rằng tiền không thể mua được tình thương, nhưng với sáu xu cậu bé William đã làm cõi lòng nhà thơ Brooke ấm lên bằng cách vẫy tay chào tạm biết khi tàu rời bến. Nhà thơ đã ghi lại buổi ra đi hôm ấy như sau:" Có người cười, có người khóc. Có người vẫy khăn tay và có người vẫy nón. Còn tôi? Tôi có William, cậu bé vẫy chào tôi bằng chiếc khăn màu đỏ để được sáu xu và để giúp tôi không cảm thấy cô đơn khi tàu rời bến."

Trong cuộc sống nhiều khi ta cảm thấy lẻ loi và cõi lòng trống vắng. Nhưng không phải ai cũng đủ dũng khí để thừa nhận sự lẻ loi, cô đơn của mình như Brooke. Một nhà trị liệu tâm lí nói rằng bước đầu tiên để giúp con người đương đầu với nỗi cô đơn là thừa nhận nó. Bởi lẽ khi đã nhận ra nó, chúng ta mới có thể tìm ra cách giải quyết.

Phải làm gì để thoát khỏi nỗi cô đơn? Hãy đến với bạn bè và gia đình. Nhiều người cô đơn chính bởi họ đã dựng lên quanh mình các bức tường phân cách thay vì bắc những nhịp cầu.

Chúng ta cũng có thể làm cho cuộc đời mình ý nghĩa hơn bằng cách đem lại niềm vui và lấp đầu khoảng trông trong lòng những người cô quạnh. Thế giới này đầy rẫy những người như họ. Mẹ Têrêsa thường mô tả "nỗi cô đơn là một căn bệnh lớn nhất" trong thời đại chúng ta. Và những người cô đơn nhất không phải lúc nào cũng là những cụ già trong việng dưỡng lão hoặc những người sống một mình.

"Nỗi buồn sẽ vơi đi và niềm vui sẽ được nhân đôi khi chúng ta biết bắc những nhịp cầu để nối những bờ vui."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét