Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

Vì sao mèo Kitty không có miệng???




Đây là câu chuyện mà mình được nghe kể từ rất lâu rồi, câu chuyện về mèo Hello Kitty - Vì sao Hello Kitty lại không có miệng:
Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần... Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
- Vậy ông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Glitter Graphics
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ...
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng - Chú mèo hiện nay đã mang hiệu "Hello Kitty" (bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng?) - chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Tôi không biết "sự tích" Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác - thực sự lắng nghe.
Có những lúc ta muốn người khác lắng nghe mình, nhưng cái đáp lại chỉ là sự yên lặng

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Cô bé bán diêm


(Đêm giao thừa, trời rét mướt. Một cô bé bán diêm nhà nghèo, mồ côi mẹ, đều trần, chân đất, bụng đói, đang dò dẫm trong bóng tối. Suốt cả ngày em không bán được que diêm nào.)
Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng Thần Chết đã cứop bà em đi mất, gia sản tiêu tán, và gia đình em phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa.
Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào một chút ít.
Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn.
Tuy nhiên, em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào mang về; nhất định cha em sẽ đánh em.
Vả lại ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con em ở trên gác sát mái nhà, và mặc dù đã nhét giẻ rách vào các khe hở lớn trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này, đôi bàn tay em đã cứng đờ ra.
Chà! Giá như mà quẹt một que diêm mà sưởi ấm cho đỡ rét nhỉ? Giá như em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ? Cuối cùng em đánh liều quẹt một que. Diêm bén lửa thật nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, rực hồng lên quanh khoe gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Em hơ đôi tay trên qua diêm sáng rực ánh than hồng. Chá! Anh sáng kì dị làm sao! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nỗi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng.
Thật là dễ chịu! Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa ; bên tay cầm diâm, ngón cái nóng bỏng lên. Chà ! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thỗi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm rét buốt, trước một lò sưởi, thì khoái biết bao !
Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm. Đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng.
Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèn bằng vải màu. Em nhìn thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang theo cả dao ăn, phuốc-sét cấm trên lưng, tiến về phía em bé.
Rồi… que diêm vụt tắt ; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dày đặt và lạnh lẽo.
Thực tế đã thay thế cho mộng tưởng ; chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm.
Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cây thông Nô-el. Cây này lớn và trang trí lộng lẫ hơn cây mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Em với đôi tay về phía cây… nhưng diêm tắt. Tất cả ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.
- Chắc hẳn có ai vừa chết, em bé tự nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng : Khi có một vì sao đổi ngôi thì có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế.
Em quẹt que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh toả ra xung quanh và em nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em.
-Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi với ! cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-el ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này ; trước kia khì bà chưa về với Thượng Đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao !Dạo ấy bà đã từng như cháu rằng nếu cháu ngoan, cháu sẽ được gặp lại bà, bà ơi ! Cháu van bà, bà xin Thượng Đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Que diêm tắt phụt, và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biến mất.
Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe doạ họ nữa. Họ đã về chầu Thượng Đế.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.
Torng buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa.
Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau : Chắc nó muốn sưởi cho ấm !, nhưng chẳng ai biết những cái kì diệu mà em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón những niềm vui đầu năm.

Temari - Quả cầu tình yêu


























































































































































Nghệ thuật trang trí ẩm thực Nhật Bản






























































































































































































































































Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

Poor people

One day, the father of a very wealthy family took his son on a trip to the country with the express purpose of showing him how poor people live. They spent a couple of days and nights on the farm of what would be considered a very poor family. On their return from the trip, the father askes his son: “ How was the trip?”
“ It was great, dad.”
“ Did you see how poor people live?” – the father askes.
“ Oh yeah,” said the son.
“ So tell me, what did you learn from the trip?” asked the father.
Then the son anwered:
“ I saw we have one dog and they had four. We have pool that reaches the middle of the garden and they have a greek that has no end. We have imported lanterns in our garden and they have the stars at night.
Our patio reaches to the front yard and they have a whole horizon. We have a small piece of land to live on and they have fields that go beyond our sight. We have servants who serve us, but they serve others.
We buy our food, but they grow theirs. We have walls around our property to protect us, they have friends to protect them.”
The boy’s father was speechless.
Then his son added: “ Thanks dad for showing me how poor we are.”
Isn’t perspective a wonderful thing? Makes you wonder that would happen if we all gave thanks for everything we have, instead of worry about what we don’t have…
Appreciate every single thing you have, especially your friends!
Pass this on to friends and acquaintances and help them refresh their perspective and appreciation.
“ Life is too short and friends are too few.”

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2009

Lời hay ý đẹp

hoát khỏi định kiến xã hội và không lệ thuộc vào cách nhìn của người khác, biết chấp nhận bản thân sẽ giúp bạn được sống thật với chính mình, thoải mái, tự tin và hạnh phúc hơn trong cuộc sống.

hông nên đánh giá người khác qua vẻ ngoài của họ. Điều đó sẽ giúp ta có thêm nhiều người bạn mới và không bị đánh lừa bởi sự hào nhoáng hay những lời lẽ không thật lòng.
ừng quá chú trọng hình thức, biết tin vào suy nghĩ của mình và quan tâm đến người khác sẽ giúp bạn ngày càng được yêu mến hơn.

ám đối diện và vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân là một điều cần thiết cho hạnh phúc và thành công.

ãy yêu quý những người thân của mình vì chính họ mới là những người yêu thương bạn bằng cả trái tim.

ạnh phúc là khi bạn được làm công việc mà bạn yêu thích và xây dựng nên một gia đình đầm ấm.

hay vì đắm chìm trong những mặc cảm và lỗi lầm, hãy vượt qua nó. Đó chính là chìa khoá mở rộng cánh cửa hạnh phúc.

ạnh phúc sau cùng rồi cũng đến với những người có lòng tốt và tâm hồn trong sáng, có niềm tin và sự dũng cảm để vượt qua những biến cố và thử thách của cuộc đời.

hành công sẽ đến với những ai biết tìm kiếm và nắm bắt cơ hội trong cuộc sống.

ự nổi tiếng không làm nên hạnh phúc. Biết sống với những điều mong muốn, những ước mơ chân chính của bản thân sẽ giúp chúng ta cảm thấy hạnh phúc và ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

ếu tin rằng bạn có khả năng và niềm tin đó đủ mạnh, bạn sẽ ngạc nhiên với những điều bạn có thể đạt được.